Từ đầu tháng 3 năm 1997, khi nhận làm Trưởng ban Biên tập cho Đại tạng kinh Linh Sơn Pháp Bảo(1), văn phòng đặt tại chùa Pháp Bảo, phường Linh Xuân, quận Thủ Đức thành phố Hồ Chí Minh(2), thì tôi đã có được một vài hiểu biết sơ bộ về Đại Tạng Kinh Đại Chánh Tân Tu (ĐTK/ĐCTT)(3), cũng như có được chút ít kinh nghiệm trong công việc dịch thuật Hán tạng sau hơn hai năm tham gia Việt dịch phần Kinh tạng của ĐTK này, không còn cái bỡ ngỡ, ngơ ngác của buổi đầu.
Phật giáo được truyền bá tại Việt Nam hơn 2.000 năm qua. Kinh sách thường được trích ra từ Hán Tạng. Cho đến ngày nay (mặc dầu đã có nhiều công trình phiên dịch Đại Tạng kinh và ấn hành đáng kể) chúng ta vẫn chưa có một Bộ Đại Tạng Việt Nam(Việt Tạng) hoàn toàn đầy đủ.
Kể từ khi Phật giáo chia thành bộ phái rồi thì mỗi bên chấp mỗi kiến giải khác nhau, tranh nhau nghị luận thật đã ráo riết, khiến trên lịch sử Phật giáo Ấn Độ, về khoảng trước thế kỷ thứ nhất, thứ hai Đại thừa Phật giáo cơ hồ không còn lưu hành nữa.
Bản chất con người bao hàm cả sự tự ngã (vị kỷ và chăm sóc bản thân) và các liên quan xung quanh khác (lòng vị tha và chăm sóc người khác), hạnh phúc của con người và thiên nhiên. Ngay cả khi các nhà kinh tế tin rằng con người không chỉ ích kỷ, mà nhiều ý kiến cho rằng tính chất con người của chúng ta là thuần túy, mức độ lòng vị tha; và các nhà kinh tế chủ yếu bỏ qua vấn đề môi trường.
Khi bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, nhận một công việc hoặc chuyển đến một nơi sống mới, thường thì tự nhiên bạn sẽ cảm thấy đôi chút lo lắng, bất an. Có thể bạn sợ đó là quyết định sai lầm hay lo ngại mình sẽ thất bại trong môi trường mới. Đôi lúc, nỗi sợ hãi này trở nên mạnh mẽ khiến tê liệt và ngăn cản bạn tiếp tục tiến bước và tỉnh táo nhìn nhận điều gì sẽ xảy ra.
Phật giáo Việt Nam vào thời kỳ cực thịnh Đinh, Lê, Lý, Trần hơn 400 năm, nhưng khi bước sang thời Hậu Lê, Phật giáo mất dần ảnh hưởng và không phát triển, càng ngày càng lu mờ do chế độ phong kiến đề cao Nho giáo, Phật giáo ảnh hưởng giai đoạn nầy hơn 300 năm, đến thời kỳ Pháp thuộc Phật giáo bị thế lực Tây phương đàn áp, chèn ép không cho hình thành và phát triển, ảnh hưởng gần 100 năm.
Trong Đại kinh Người chăn bò thuộc tuyển tập Trung bộ, Đức Phật dùng hình ảnh người chăn bò có đầy đủ mười một đức tánh chăn dắt khiến đàn bò đi đến hưng thịnh để lưu nhắc các Tỷ-kheo về mười một đức tính mà người xuất gia cần phải nuôi dưỡng và phát triển nhằm giúp cho mình được trưởng thành và thịnh mãn ở trong Pháp và Luật của Như Lai.
Nhân minh vốn đã có từ rất sớm trong lịch sử của Ấn Độ. Trong Hindu giáo và trong trường phái Nyaya, mà nổi bật nhất là ngài Túc Mục. Trong lời dạy của Đức Phật vẫn mang đầy tính chất luận lý biện minh theo kiểu lập luận của Nhân minh. Sau khi Đức Phật diệt độ, Nhân minh học bắt đầu manh nha từ thời ngài Long Thọ (Nāgārjuna), mà chủ đích vẫn không ngoài vấn đề phá tà hiển chánh thông qua các biện chứng hùng hồn của mình.